Từ biệt


Ngày mai đây, khi nắng chiều ngừng đổ
Ta ra đi trước nỗi khổ con người
Không oán hờn, môi nở nụ cười tươi
Chân thẳng tiến, mắt ngời niềm hy vọng

Ta ra đi tâm không hề xao động
Lòng thảnh thơi, nuôi thiện chí ban đầu
Nhìn người thân đang lã chã dòng châu
Ta lưu luyến, nhưng... thôi đành cất bước

Ta ra đi, để vun trồng cội phước
Với nguyện lành, cứu độ kẻ thân yêu
Ta ra đi, khi tắt nắng buổi chiều
Người thân mến, còn đang say giấc mộng

Ta ra đi, cho thế nhân được sống
Nhường cuộc đời về thế giới bên kia
Và giờ đây ta sống lúc về khuya
Tâm linh đã không còn trong thể xác

Nhưng ta vẫn như bao nhiêu người khác
Ta vẫn buồn, vẫn lạnh lúc mưa rơi
Ta vẫn xem và nhìn thấy cõi đời
Đang chuyển biến, vô thường trong cuộc sống

Và lòng ta cũng đôi lần cảm động
Nhìn người thân quyến luyến xác thân ta
Bao khổ đau dồn dập chốn mê hà
Dù hiểu rõ, ta không sao nói được

Ta nhớ tiếc, đôi khi thầm ao ước
Về cảnh xưa, dù chốc lát biệt ly
Khuyên người thân hãy trừ dứt sân si
Bình thản lại, lo vun trồng cội phước

Nhưng không được như lòng ta ao ước
Đã lỡ rồi khi đặt bước lên đường
Thôi, từ nay ta gắng dẹp tình thương
Thành chánh quả, ta sẽ về cứu độ

Còn nơi kia, xác thân ta dưới mộ
Mảnh hình hài tan rã với thời gian
Dù khổ đau, nhục thể chẳng ai màng
Xa tất cả, ta đi trong câm lặng

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on August 09, 2016, at 08:04 AM