Thuật hoài

Đỗ Phủ

Ải Hồng Quan năm qua tan vỡ
Vợ cùng con cách trở lâu ngày
Năm nay cây cỏ mọc dài
Riêng ta thoát được miền Tây ẩn mình
Chân dép gai triều đình bái kiến
Tay áo dài phủ - tiếng tôi trung
Triều ca thương xót khôn cùng
Thân bằng, cố cựu ngập ngừng lệ rơi
Thương thân ta nhờ trời sống sót
Trở về đây thân xác già nua
Thập di tước phẩm ơn vua...
Phong cho - ngào nghẹn như mưa lệ trào
Kẻ lưu lạc khác nào cây cỏ
Được bao người bày tỏ xót thương
Thật là hậu hỉ khác thường
Cổng nghèo thoát khỏi chẳng tường nói năng
Miền Tam Xuyên khó khăn đi lại
Gởi thư đi mong mãi tin nhà
Họa tại người lẫn chó gà
Mái tranh dột nát, cửa nhà đâu nương?
Rễ thông xanh gió sương gẫy gập
Đất lạnh lùng vùi lấp xương khô
Bao người tính mạng không lo?
Cả nhà đâu mãi chung thờ tổ tiên
Núi non cao nơi miền cọp dữ
Lòng buồn lo ngoảnh thử trông vời
Thư nhà ta gởi đi rồi
Tới nay đã trãi hơn mười tháng qua
Lòng luôn sợ tin nhà đưa tới
Tấc lòng này còn có gì khuây?
Trung hưng nhà Hán mới đây
Bình sinh ta chỉ ham say rượu mềm
Thầm nghĩ đến bao đêm sum họp
Sợ rồi đây cô độc thân nầy
Khốn cùng, trơ trọi không ai
Tấm thân cằn cỗi, kéo dài... buồn lo

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on July 16, 2023, at 01:05 AM