Trường Can Hành (bài 1)

Lý Bạch

Nhớ khi xưa tóc vừa rũ trán
Thiếp hái hoa duyên dáng hiên ngoài
Ngựa tre chàng cưỡi trở về
Quanh giường chàng cứ mãi mê vui đùa
Trường Can xóm còn chưa biết thẹn
Cùng nhau chơi tròn vẹn tuổi thơ
Sang năm mười bốn nào ngờ
Thiếp về làm vợ ngẩn ngơ thẹn thùng
Quay vách tối ngượng ngùng e lệ
Mặc chàng kêu gọi mãi, không thưa
Trăng tròn vừa bén duyên ưa
Thề không dời đổi cho vừa lòng nhau
Bền vững mãi một màu son sắt
Đài vọng phu xanh ngắt trời mây
Năm mười sáu tuổi chàng đi
Cồ Đường, Diễm Dự sá chi nhọc nhằn
Năm tháng lụn còn ngăn chân bước
Vượn kêu vang thê thiết, bi ai
Dấu chân rêu mọc, hiên ngoài
Xanh dầy mấy đám chẳng ai quét dùm
Gió thu thổi lá vàng rơi sớm
Tháng tám còn bươm bướm từng đôi
Chập chờn trên cỏ vườn tây
Thoắt trông cảnh đẹp lòng đầy đau thương
Tình huống ấy khôn lường sầu thảm
Má hồng rày đã giảm màu tươi
Tam Ba chàng có đến nơi
Tin nhà nhớ báo, chàng ơi, thiếp chờ
Đường dù có bụi mờ vạn dặm
Chẳng nề hà khi thắm duyên ưa
Đón chàng nào ngại gió mưa
Trường phong thẳng đến cho vừa lòng nhau

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on July 15, 2023, at 01:49 AM