Trường hận ca
Bạch Cư Dị
Hán hoàng mơ tưởng giai nhân
Ở ngôi lâu chẳng thỏa lòng ước ao
Nàng Dương đang tuổi trăng sao
Cổng kia đóng kín đời sao biết nàng
Trời ban dáng ngọc rỡ ràng
Dễ đâu phí bỏ, lỡ làng tuổi xuân
Một mai triều tuyển chín tầng
Nghiêng cười một thoáng, trăm ngàn vẻ xinh
Sáu cung mỹ nữ không xinh
Chẳng ai sánh được một mình nàng Dương
Hoa thanh tắm - dẫu lạnh xuân
Da thơm suối ấm ngập tràn nước xuôi
Thị tỳ dìu đỡ bên người
Yếu như không sức - liễu cười lã lơi
Lần đầu tận hưởng ơn đời
Chúa ban phúc lộc cho vời vào cung
Mây hoa vương miện thêu nhung
Đêm xuân rực lửa mịt mùng màn treo
Đêm xuân ngắn ngủi nắng gieo
Từng tia ấm sớm chậm theo chân người
Hòa vui dự yến không ngơi
Xuân theo xuân dạo, tối trời vẫn say
Ba ngàn cựu tuyển, còn ai...
Xinh tươi, chúa giữ tặng người đam mê
Nhà vàng nhạt nắng lê thê
Điểm trang dáng vẻ cận kề quân vương
Tiệc tan gác ngọc say hương
Tước phong, đất cấp, ruộng vườn chị anh
Hưởng nhờ phúc ấm tổ tông
Cổng đêm dinh thự ngày, đêm sáng ngời
Những thương dân chúng một thời
Mong sanh bé gái, chán mời bé trai
Cung ly mây biếc xanh trời
Nhạc tiên theo gió khắp nơi vang lừng
Múa ca uyển chuyển đàn nâng
Bước đi réo rắt ân cần chúa yêu
Như Dương trống rập rình khua
Nghê thường vũ khúc gió lùa nát tan
Kinh đô khói lửa tràn lan
Ngựa xe qua chốn tây nam vạn nghìn
Thúy Hoa cờ lộng bên màn
Đi rồi lại nghĩ trường thành thoát ra
Sáu quân dùng dắng... khó mà...
Xử làm sao được, phiền hà quân vương
Hồng nhan yểu điệu bi thương
Bình rơi trâm gẫy trăm đường đớn đau
Thoa vàng gẫy rụng đêm thâu
Tả tơi trâm bạc trân châu ngọc cài
Quân vương che mặt dấu mày
Quay nhìn lệ máu trôi phai màu dần
Bụi vàng gió cuốn mênh mang
Theo mây đường sạn lang thang mối sầu
Nga Mi hoang vắng một màu
Chênh vênh sườn vắng nhạt màu cờ phai
Núi cao đất Thục sông dài
Nặng tình thánh chúa hôm mai trĩu sầu
Hành cung ảm đạm trăng sao
Đêm mưa đứt ruột trống chầu canh khuya
Xoay trời chuyển đất vòng xe
Mã Ngôi Pha bỏ không dè lòng đau
Chốn xưa hiu quạnh làm sao
Biết tìm đâu nữa nơi nào giết em?
Nhìn nhau, tôi chúa mắt hoen...
Lệ mờ, thành cũ ngựa men chân về
Ao vườn mong đợi chủ về
Hôm nao sen, liễu gần kề bên nhau
Bây giờ nước mắt khổ đau
Như ngăn chân bước không sao trở về
Xuân sang, đào lý sum suê
Ngô đồng chợt héo là khi thu về
Tây Cung nam nội cỏ nhòa
Thềm hồng xác lá ai mà quét cho?
Lê Viên tóc đã tuyết pha
Tiêu phòng nội giám nay già cùng nhau
Đầy trời đom đóm thay sao
Đèn khêu hết bấc ngủ nào yên tâm
Trống chuông chầm chậm đưa đêm
Sao thưa Vân Hán nắng lên báo ngày
Uyên ương ngói lạnh sương dầy
Chăn còn phỉ thúy, người nay mất rồi
Năm ròng hai cõi xa chơi
Biệt tăm hồn phách đã rời mộng xưa
Hồng Đô đạo sĩ khách qua
Thần thông dư phép tài ba - gọi hồn
Quân vương thương nhớ hết lòng
Sẳn nhiều phương sĩ những mong giúp ngài
Cỡi mây xé gió đến ngay
Xuyên trời xoáy đất miệt mài kiếm truy
Hoàng Tuyền đến cõi Thiên Di
Hai nơi tìm khắp lạ kỳ thấy đâu?
Chợt nghe ngoài biển non cao
Hư vô cõi ấy đượm màu thần tiên
Mây lồng năm sắc tháp thiêng
Dịu dàng, yểu điệu quần tiên sống cùng
Đồn rằng chốn ấy có nàng
Mặt hoa da tuyết muôn phần giống ai
Thái Chân tên gọi không sai
Nhanh tay gõ cửa hiên tây chực chờ
Song Thành, Tiểu Ngọc qua nhờ
Nghe tin sứ giả vua chờ đã lâu
Đến từ đất Hán ngờ đâu...
Giường cao gấm vóc đêm thâu giật mình
Gạt chăn đẩy gối hãi kinh
Xô rèm, sửa áo lụa mềm cuốn tung
Tóc mây còn thả huyền nhung
Tin vừa mới biết vui cùng với ai?
Mũ hoa đội lệch hiên ngoài
Tà phơ phất gió áo bay dịu dàng
Nghê thường vũ khúc mơ màng
Dung nhan khép kín chan chan lệ nhòa
Một cành mưa sũng ướt hoa
Tạ vua tình nghẹn từ xa lặng nhìn
Âm dương cách trở muôn nghìn
Kể từ hai ngã lặng thinh chia lìa
Chiêu Dương điện ngọc còn kia
Kìa từ ân ái tách lìa đôi nơi
Cung Bồng ngày tháng thoáng trôi
Quay đầu vời ngóng phương trời xa xưa
Trường An khói phủ sương che
Còn đây kỷ vật lặng nghe thâm tình
Thoa vàng hộp khảm về kinh
Thoa, lưu nữa nhánh - Hộp, tình một bên
Vật kia dù chẳng còn nguyên
Giữ như vàng khảm lương duyên vững bền
Gặp nhau chung hội chung thuyền
Tương lai ắt sẽ hẹn nên sau này
Tiễn người chuyện cũ nhắc hoài
Nhắc lời nguyện ước những ngày còn vui
Chính đêm Thất Tịch ngậm ngùi
Nơi Trường Sinh điện sóng đôi ngỡ ngàng
Canh khuya riêng phụng biết loan
Nguyện thành chim nhạn cánh liền bên nhau
Nguyện thành cây vút trời cao
Đôi cành khắng khít chẳng bao giờ lìa"
Đất trời muôn thuở còn kia
Hận này dằng dặc canh khuya một mình
Đêm về đối bóng lặng thinh
Nỗi riêng riêng nặng mối tình khôn nguôi
Vân Hà (TTHA)