!!Về nguồn \\ Hương khói tỏa, Phật đài nghi ngút sáng\\ Ta dừng đây, nghe lắng đọng nguồn thương\\ Ngước nhìn lên với cõi lòng quy phục\\ Nhớ gương xưa, ôi, cuộc sống phi thường\\ \\ Ta đứng lặng cho buồn đau dịu xuống\\ Những ưu phiền kế tiếp bỏ ra đi\\ Cho hồn ta thảnh thơi không vướng bận\\ Bao mê lầm dung dưỡng mộng cuồng si\\ \\ Chắp đôi tay, ta lim dim khấn nguyện\\ Cho muôn loài và cho cả riêng ta\\ Trở về ngay, đừng đuổi theo ảo ảnh\\ Ngoài trời sương rơi thấm lạnh làn da\\ \\ Ta về đây quỳ dưới chân đức Phật\\ Chỉ có người mới hiểu được ta thôi\\ Bao khổ đau, hôm nay ta vướng bận\\ Là ngày xưa, người đã trãi qua rồi\\ \\ Chợt cảm thấy tâm hồn mình xao động\\ Ta sửng sờ, hốt hoảng vội quay đi\\ Có phải chăng, ta vừa mang trọng tội?\\ Đem mê lầm vào giữa chốn từ bi\\ \\ Trong mặc cảm, ta ôm đầu lẫn trốn\\ Sợ hãi người và kinh tởm chính ta\\ Rồi tự nghĩ rằng mình không xứng đáng\\ Ta nghẹn ngào quay gót trở về nhà\\ \\ Lần thứ hai ta vào nơi Phật ngự\\ Lòng lâng lâng không vướng chút ưu phiền\\ Ta chấp tay dâng lời kinh sám hối\\ Ôi ! lạ lùng, đau khổ lại triền miên\\ \\ Ta bỗng nhớ những gì ta dứt bỏ\\ Chỉ tạm thời trong giây phút nào thôi\\ Khi nắng sớm chảy dài trên hoa cỏ\\ Là hồn ta héo rũ bởi đơn côi\\ \\ Ta muốn trốn thời gian và vũ trụ\\ Nhặt sao trời, kết chuỗi giữa màn đêm\\ Hay lang thang trên đồi thông ngập gió\\ Và bâng khuâng nghe hoa khóc bên thềm\\ \\ Ta bỗng thấy cuộc đời sao vô nghĩa\\ Sống triền miên theo ảo ảnh muôn màu\\ Hồn chơi vơi trong vực sâu giá lạnh\\ Tự giam mình giữa lòng hố thương đau\\ \\ Trong ý thức vừa khơi ngòi trỗi dậy\\ Tự thoáng buồn nhìn lại quãng đường qua\\ Ta lâu rồi ta sống như kẻ chết\\ Nào biết mình vất vưởng tựa hồn ma\\ \\ Rồi hôm nay chợt cựa mình thức dậy\\ Bỗng thấy đời đẹp tựa giấc chiêm bao\\ Bấy lâu nay ta ngủ quên không biết\\ Ồ ! kiếp người nào khác những vì sao\\ \\ Lần thứ ba ta vào nơi Phật ngự\\ Với nụ cười bình thản nở trên môi\\ Phật hay ta? Ồ , tuy hai mà một\\ Làu vô minh khi đốt bỏ bên đồi\\ \\ Ta cảm thấy hồn ta như trẻ lại\\ Dù trên vai oằn nặng những mùa xuân\\ Không còn sợ buồn đau hay cô độc\\ Nghĩa gì đâu bao khổ nhọc, gian truân\\ \\ Ta ra đi giữa trời đầy sương lạnh\\ Dấu chân ai còn hằn rõ trên đường\\ Lòng dè dặt, đôi chân dò dẫm bước\\ Tìm cho người hoa trái ngọt tình thương\\ \\ Ta sẽ góp khổ đau mười phương lại\\ Xâu hạt buồn thành chuỗi ngọc lưu ly\\ Và điểm trang cho đời bằng nước mắt\\ Hoa nở đầy, ta lại sẽ ra đi...\\ \\ Vân Hà (TTHA)