Xuân 81


Xuân này nữa là bảy mùa xuân chẵn
Đếm thời gian bằng lá úa trên cành
Lá rụng nhiều vì đã mất màu xanh
Người già cỗi vì mõi mòn trông đợi

Ngày qua ngày mùa xuân chừng cứ tới
Lạnh vai gầy chừng lạnh cả tương lai
Người đợi nhau và đợi cả ngày mai
Ngày nắng ấm, trở về trên đất nước

Gió bây giờ bỗng lạnh nhiều hơn trước
Người hôm nay tình cảm ít hơn xưa
Hương thời gian của những buổi sang mùa
Vẫn ray rứt lòng ta như tiếc nhớ

Ta biết lắm, mình không buồn vô cớ
Như ngày xưa trong trắng tuổi học trò
Hôm nay buồn và chợt thấy âu lo
Vì.... lương chưa có, nhà thì... hết gạo

Xuân vô tình vẫn thướt tha gót dạo
Viếng muôn người mong đem đến nguồn vui
Nhưng bây giờ, xuân nào biết xuân ơi
Ta lo sợ khi mùa xuân sắp đến

Nhìn con trẻ chờ áo quần, quà bánh
Cảnh đói nghèo đeo đẳng mãi không thôi
Lòng mẹ cha nào chẳng thấy bồi hồi
Nghe con trẻ reo mừng xuân trở lại

Riêng mình ta mong mùa xuân đi mãi
Để bao người nghèo khổ bớt buồn lo
Xã hội hôm nay, bao người được ấm no?
Và hạnh phúc mong manh như gió thoảng

"Người sa cơ chịu nhục nhằn tù hãm"
Người quên đời qua chén rượu, cơn điên
Người tìm tự do, bằng cách "vượt biên"
Dù xa xứ vẫn còn hơn chờ chết!

Ta ở lại để làm người đưa tiến
Những người đi... người đi mãi không về
Quê hương ơi! mùa đông rét lê thê
Luôn chực sẳn đằng sau mùa xuân đó!

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on August 09, 2016, at 08:57 AM