DN.GIATÀICHOCÁCCON History
Hide minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-110:
!!GIA TÀI CHO CÁC CON
Mẹ muốn nói với con điều tâm đắc\\
Trong cuộc đời làm Phật tử lang thang\\
Mẹ đi tìm dấu chân Phật cao sang\\
Trên khắp nẻo hành tinh mình đang sống\\
\\
Từ quá khứ xa xưa còn lạc lõng\\
Bởi nghiệp duyên còn mờ nhạt xa xôi\\
Mẹ đã yêu và khổ nhiều lắm rồi\\
Vì nghiệp ái nhấn chìm người tham ái!\\
\\
Mẹ sợ nhất biệt ly rồi xa mãi\\
Cõi vô thường tạm bợ có bền đâu?\\
Trong cuộc đời bãi biển hóa cồn dâu...\\
Mẹ vẫn cứ mê lầm không lối thoát\\
\\
Mẹ vẫn cứ khổ sầu và tan nát\\
Hồn đắm chìm trong ngục tối u mê\\
Mẹ khát khao vĩnh cửu muốn quay về\\
Mà cõi tạm vẫn bốn bề vây bủa\\
\\
Một tia nắng nhạt nhòa bên khung cửa\\
Cũng cứ làm tim mẹ héo mòn theo\\
Và đôi khi chỉ một vạt nắng chiều\\
Cũng làm mẹ nghĩ suy và lo lắng\\
\\
Thời gian vẫn trôi đi lẳng lặng\\
Không nói chi, không trở lại bao giờ\\
Mẹ lại buồn và lại muốn làm thơ\\
Mẹ muốn níu thời gian, ôm vũ trụ\\
\\
Muốn năn nỉ không gian đừng ủ rũ\\
Muốn bình minh, muốn tia nắng đầu ngày\\
Muốn bắt đầu, muốn không có tàn phai\\
Muốn chỉ đến không bao giờ đi nửa...\\
\\
Mẹ muốn được ở bên nhau muôn thuở\\
Muốn có tình không có hoại con ơi\\
Biết làm sao lòng mẹ rối tơi bời\\
Mẹ cứ mãi lang thang tìm chân lý\\
\\
Cuộc đời mẹ vẫn cứ hoài vị kỷ\\
Cứ tham lam không muốn mất bao giờ\\
Những cái gì “của mẹ” mẹ ước mơ\\
Sẽ mãi mãi trường tồn và vĩnh cửu\\
\\
Mẹ không muốn mất những gì sở hữu\\
Của ta rồi, ta muốn giữ luôn luôn\\
Bởi tham lam tột độ khổ nào hơn\\
Mẹ mãi sống với tâm hồn tham đắm\\
\\
Mẹ đã khổ vì trái tim sâu thẩm\\
Một trái tim không đáy, chẳng đong đầy\\
Một trái tim không đóng của với ai...\\
Dù kẻ đó đã vô cùng độc ác!!!\\
\\
Dù kẻ đó đã nhiều lần bội bạc\\
Làm mẹ đau nhưng mẹ chẳng hận người\\
Đã nhiều lần người chà đạp đấy thôi?\\
Nhưng mẹ vẫn yêu vạn loài trên trái đất\\
\\
Vì như thế mẹ muốn theo chân Phật\\
Mẹ muốn đi trên chỉ một nẽo đường\\
Tìm nơi nào cũng lắm kẻ vô lương\\
Cũng cá lớn sống bằng ăn cá bé\\
\\
Ở trên cạn thì tương tranh cũng thế\\
Xâu xé nhau và ăn thịt lẫn nhau\\
Hành tinh nầy luôn tràn ngập thương đau\\
Luôn chém giết và hân thù chưa dứt\\
\\
Con thú mạnh bạo tàn gieo cái chết\\
Cho muôn loài hèn yếu sống chung quanh\\
Phật xót thương từ đó đã tu hành\\
Để gieo giống “từ bi” cho vạn loài\\
\\
Ta muốn sống yên lành và thân ái\\
Thì tại sao lại hủy diệt muôn loài?\\
Cướp của nhiều làm tài sản cho ai?\\
Khi tội lỗi đã ngập tràn mặt đất?\\
\\
Giờ sau cuối mọi người ai cũng biết\\
Hành tinh nầy cát bụi trở về thôi\\
Không có ai mãi mãi sống trên đời\\
Thì gom góp làm chi nhiều như thế?\\
\\
Những “két sắt” nằm im lìm ngạo nghễ\\
Để làm chi không phục vụ cho người?\\
Những con người khốn khổ khắp nơi nơi\\
Đang nghèo đói rên la vì tật bệnh\\
\\
Nếu mai mốt không có ai cần đến\\
Rời thế gian về thế giới bên kia\\
Có ai đem theo của cải được đâu kìa?\\
Nhưng két sắt đang tham lam gìn giữ\\
\\
Tiền trong ấy có nghĩa gì đâu chứ?\\
Sẽ chôn vùi vào lòng đất vô tri\\
Quý giá gì đâu giữ mãi để làm gì?\\
Những két sắt xin mở vòng tay lớn\\
\\
Như Đức Phật bỏ ngàn vàng sung sướng\\
Để ra đi hành khất thuở xa xưa\\
Thế tôn ơi, thương biết mấy cho vừa?\\
Xin cúi lạy bước chân Người xuất thế!\\
\\
DIỆU NGA\\
(Trần Hồng Yến)
Mẹ muốn nói với con điều tâm đắc\\
Trong cuộc đời làm Phật tử lang thang\\
Mẹ đi tìm dấu chân Phật cao sang\\
Trên khắp nẻo hành tinh mình đang sống\\
\\
Từ quá khứ xa xưa còn lạc lõng\\
Bởi nghiệp duyên còn mờ nhạt xa xôi\\
Mẹ đã yêu và khổ nhiều lắm rồi\\
Vì nghiệp ái nhấn chìm người tham ái!\\
\\
Mẹ sợ nhất biệt ly rồi xa mãi\\
Cõi vô thường tạm bợ có bền đâu?\\
Trong cuộc đời bãi biển hóa cồn dâu...\\
Mẹ vẫn cứ mê lầm không lối thoát\\
\\
Mẹ vẫn cứ khổ sầu và tan nát\\
Hồn đắm chìm trong ngục tối u mê\\
Mẹ khát khao vĩnh cửu muốn quay về\\
Mà cõi tạm vẫn bốn bề vây bủa\\
\\
Một tia nắng nhạt nhòa bên khung cửa\\
Cũng cứ làm tim mẹ héo mòn theo\\
Và đôi khi chỉ một vạt nắng chiều\\
Cũng làm mẹ nghĩ suy và lo lắng\\
\\
Thời gian vẫn trôi đi lẳng lặng\\
Không nói chi, không trở lại bao giờ\\
Mẹ lại buồn và lại muốn làm thơ\\
Mẹ muốn níu thời gian, ôm vũ trụ\\
\\
Muốn năn nỉ không gian đừng ủ rũ\\
Muốn bình minh, muốn tia nắng đầu ngày\\
Muốn bắt đầu, muốn không có tàn phai\\
Muốn chỉ đến không bao giờ đi nửa...\\
\\
Mẹ muốn được ở bên nhau muôn thuở\\
Muốn có tình không có hoại con ơi\\
Biết làm sao lòng mẹ rối tơi bời\\
Mẹ cứ mãi lang thang tìm chân lý\\
\\
Cuộc đời mẹ vẫn cứ hoài vị kỷ\\
Cứ tham lam không muốn mất bao giờ\\
Những cái gì “của mẹ” mẹ ước mơ\\
Sẽ mãi mãi trường tồn và vĩnh cửu\\
\\
Mẹ không muốn mất những gì sở hữu\\
Của ta rồi, ta muốn giữ luôn luôn\\
Bởi tham lam tột độ khổ nào hơn\\
Mẹ mãi sống với tâm hồn tham đắm\\
\\
Mẹ đã khổ vì trái tim sâu thẩm\\
Một trái tim không đáy, chẳng đong đầy\\
Một trái tim không đóng của với ai...\\
Dù kẻ đó đã vô cùng độc ác!!!\\
\\
Dù kẻ đó đã nhiều lần bội bạc\\
Làm mẹ đau nhưng mẹ chẳng hận người\\
Đã nhiều lần người chà đạp đấy thôi?\\
Nhưng mẹ vẫn yêu vạn loài trên trái đất\\
\\
Vì như thế mẹ muốn theo chân Phật\\
Mẹ muốn đi trên chỉ một nẽo đường\\
Tìm nơi nào cũng lắm kẻ vô lương\\
Cũng cá lớn sống bằng ăn cá bé\\
\\
Ở trên cạn thì tương tranh cũng thế\\
Xâu xé nhau và ăn thịt lẫn nhau\\
Hành tinh nầy luôn tràn ngập thương đau\\
Luôn chém giết và hân thù chưa dứt\\
\\
Con thú mạnh bạo tàn gieo cái chết\\
Cho muôn loài hèn yếu sống chung quanh\\
Phật xót thương từ đó đã tu hành\\
Để gieo giống “từ bi” cho vạn loài\\
\\
Ta muốn sống yên lành và thân ái\\
Thì tại sao lại hủy diệt muôn loài?\\
Cướp của nhiều làm tài sản cho ai?\\
Khi tội lỗi đã ngập tràn mặt đất?\\
\\
Giờ sau cuối mọi người ai cũng biết\\
Hành tinh nầy cát bụi trở về thôi\\
Không có ai mãi mãi sống trên đời\\
Thì gom góp làm chi nhiều như thế?\\
\\
Những “két sắt” nằm im lìm ngạo nghễ\\
Để làm chi không phục vụ cho người?\\
Những con người khốn khổ khắp nơi nơi\\
Đang nghèo đói rên la vì tật bệnh\\
\\
Nếu mai mốt không có ai cần đến\\
Rời thế gian về thế giới bên kia\\
Có ai đem theo của cải được đâu kìa?\\
Nhưng két sắt đang tham lam gìn giữ\\
\\
Tiền trong ấy có nghĩa gì đâu chứ?\\
Sẽ chôn vùi vào lòng đất vô tri\\
Quý giá gì đâu giữ mãi để làm gì?\\
Những két sắt xin mở vòng tay lớn\\
\\
Như Đức Phật bỏ ngàn vàng sung sướng\\
Để ra đi hành khất thuở xa xưa\\
Thế tôn ơi, thương biết mấy cho vừa?\\
Xin cúi lạy bước chân Người xuất thế!\\
\\
DIỆU NGA\\
(Trần Hồng Yến)