Hồi âm

Tin thư vừa bén phòng loan
Lòng riêng, riêng những bàng hoàng ngẩn ngơ

Câu gởi nhắn còn chờ ý họa
Cớ sao người vội vã trách chi?
Một lời lá thắm trao đi
Hồi âm, ta có tiếc gì một hai?

Thế gian biết mấy ai tri kỷ
Hiểu nhau nhiều, mới quý cùng nhau
Lạc loài tiếng dế đêm thâu
Tưởng như tiếng Cuốc kêu sầu nát tan

Hương khói tỏa đạo vàng nghi ngút
Hỡi người ơi, có phút nào quên
Nhạc buồn vút cánh tay tiên
Vần thơ trút cạn, nổi niềm riêng tư

Nghe gió rít chừng như tiếng nấc
Hồn rưng rưng trở giấc cô miên
Phải người chung hội chung thuyền
Sao đành phó mặc, ngửa nghiên giòng đời

Ngôn từ vẫn không vơi cạn ý
Nhạn bay về chưa phí ngày xanh
Nước non lên tiếng dỗ dành
Nửa mùa trăng đổ trắng cành hoa tim

D.N.


Page last modified on June 07, 2016, at 08:25 AM