VIẾT CHO NHỮNG CON SÂU
Để có được non sông liền một dãy
Một Việt Nam “Độc lập và tự do”
Một Việt Nam Áo ấm với cơm no
Ta đã đổi biết bao là xương máu?
*
Của hàng triệu con người trong quá khứ
Đã hi sinh, trả giá đắt cho hôm nay
Các ngươi ơi, sao lại nở xéo dày?
Sao lại nở quên ơn người ngã xuống?
*
Xài tiền tỷ, chỉ riêng mình sung sướng!
Án tử hình, hối hận để mà chi?
Bao công lao giữ nước để làm gì?
Khi còn đó bao mảnh đời khốn khổ
*
Máu “tình nghĩa” của người xưa đã đổ
Cùng “tình thương” với đồng loại xung quanh
Mình ấm no, người đói khổ sao đành?
Đâu lý tưởng? Đâu bến bờ hạnh phúc?
*
Xin dừng lại hôm nay còn kịp lúc
Đừng để khi bản án đã hoàn xong
Đừng để khi nước mắt chảy lưng tròng
Làm cả nước rung rinh vì muốn khóc
*
Thương lầm lỗi của người đang trước mắt
Nhưng làm sao để tha thứ được đây?
Pháp luật nghiêm minh trừng trị có ngày
Nếu chọn kiếp sâu dân và mọt nước
*
Hãy nhìn kỹ gương của người đi trước
Hỡi đàn sâu còn nối bước theo sau
Nhũng con sâu đang gậm nhấm máu đào
Của đồng loại biết bao người ngã xuống
*
Xin hãy sống cho “tình người” tăng trưởng
Khắp muôn nơi cho đất nước reo ca
Cho ấm no bừng nở khắp muôn nhà
Cho “Án tử” không còn đau đất nước
*
Và khi đó, cả lòng người sau trước
Sẽ hô to “tha thứ” để cùng vui
Những con sâu trong bóng tối ngậm ngùi
Xin từ giả, thôi không làm sâu nữa!
Ngày 27/7/1999
Trần Hồng Yến