VH.ÁoDàiViệtNam History
Hide minor edits - Show changes to output - Cancel
Added lines 1-52:
!!Áo dài Việt Nam
Vừa hiền vừa đẹp vừa xinh\\
Thời trang quyến rũ ưa nhìn làm sao\\
Một rừng bướm lượn khoe màu\\
Rập rình theo gió đón chào... làm quen\\
Nhởn nhơ nũng nịu hờn ghen\\
Đoan trang mà vẫn đua chen kém nào\\
Dịu dàng thùy mị làm sao\\
Hiền hòa duyên dáng lối vào vườn mơ\\
Vuốt ve mời gọi hồn thơ\\
Đưa hồn thi sĩ qua bờ yêu đương\\
Gọi người lạc nẻo vô thường\\
Trở về yêu nước và thương dân mình\\
Trang nghiêm nhưng vẫn đượm tình\\
Ấp yêu che chở hồn trinh sáng ngời\\
Mỏng manh chẳng kém mây trời\\
Dịu dàng nào khác những lời mẹ răn\\
Gió vờn sóng gợn lăn tăn\\
Vây quanh vóc ngọc như ngăn gót phàm\\
Giàu sang không gợi lòng tham\\
Nghèo nàn chẳng sợ chẳng làm điều sai\\
Vững niềm tin ở tương lai\\
Dù cho nhân thế đổi thay bao lần\\
Vẫn không lạt lẽo tình thân\\
Với đoàn du khách mấy lần dạo qua\\
Cho người nhìn ngắm thiết tha\\
Một lần thôi! nhớ đến già chẳng quên\\
Nhắc người nghĩa trả ơn đền\\
Giúp người vững chí làm nên với đời\\
Ngây thơ trêu ghẹo đón mời\\
Thẹn thùng, bẽn lẽn trước lời thành tâm\\
Cánh sen trinh trắng giữa đầm\\
Chẳng phai hương sắc dù năm tháng dài\\
Mặc người vay trả, trả vay\\
Vẫn không xao xuyến lung lay tấc lòng\\
Biển đời dù đục, dù trong\\
Chẳng làm vướng bận cũng không lụy phiền\\
Non sông đang lúc ngửa nghiêng\\
Nhân tâm nhiều kẻ đảo điên mê lầm\\
Uy nghi hương án thành tâm\\
Nguyện cầu đất nước muôn năm thái hòa\\
Dễ thương như khúc tình ca\\\
Xinh xinh, yểu điệu như là gái quê\\
Lưng ong buông xõa tóc thề\\
Nhịp nhàng gánh lúa trở về thôn xưa\\
Dù cho sớm nắng chiều mưa\\
Vẫn thương yêu chiếc áo xưa nhuộm bùn\\
Đi xa lòng thấy nhớ nhung\\
Áo dài muôn thuở của chung dân mình\\
\\
Vân Hà (TTHA)
Vừa hiền vừa đẹp vừa xinh\\
Thời trang quyến rũ ưa nhìn làm sao\\
Một rừng bướm lượn khoe màu\\
Rập rình theo gió đón chào... làm quen\\
Nhởn nhơ nũng nịu hờn ghen\\
Đoan trang mà vẫn đua chen kém nào\\
Dịu dàng thùy mị làm sao\\
Hiền hòa duyên dáng lối vào vườn mơ\\
Vuốt ve mời gọi hồn thơ\\
Đưa hồn thi sĩ qua bờ yêu đương\\
Gọi người lạc nẻo vô thường\\
Trở về yêu nước và thương dân mình\\
Trang nghiêm nhưng vẫn đượm tình\\
Ấp yêu che chở hồn trinh sáng ngời\\
Mỏng manh chẳng kém mây trời\\
Dịu dàng nào khác những lời mẹ răn\\
Gió vờn sóng gợn lăn tăn\\
Vây quanh vóc ngọc như ngăn gót phàm\\
Giàu sang không gợi lòng tham\\
Nghèo nàn chẳng sợ chẳng làm điều sai\\
Vững niềm tin ở tương lai\\
Dù cho nhân thế đổi thay bao lần\\
Vẫn không lạt lẽo tình thân\\
Với đoàn du khách mấy lần dạo qua\\
Cho người nhìn ngắm thiết tha\\
Một lần thôi! nhớ đến già chẳng quên\\
Nhắc người nghĩa trả ơn đền\\
Giúp người vững chí làm nên với đời\\
Ngây thơ trêu ghẹo đón mời\\
Thẹn thùng, bẽn lẽn trước lời thành tâm\\
Cánh sen trinh trắng giữa đầm\\
Chẳng phai hương sắc dù năm tháng dài\\
Mặc người vay trả, trả vay\\
Vẫn không xao xuyến lung lay tấc lòng\\
Biển đời dù đục, dù trong\\
Chẳng làm vướng bận cũng không lụy phiền\\
Non sông đang lúc ngửa nghiêng\\
Nhân tâm nhiều kẻ đảo điên mê lầm\\
Uy nghi hương án thành tâm\\
Nguyện cầu đất nước muôn năm thái hòa\\
Dễ thương như khúc tình ca\\\
Xinh xinh, yểu điệu như là gái quê\\
Lưng ong buông xõa tóc thề\\
Nhịp nhàng gánh lúa trở về thôn xưa\\
Dù cho sớm nắng chiều mưa\\
Vẫn thương yêu chiếc áo xưa nhuộm bùn\\
Đi xa lòng thấy nhớ nhung\\
Áo dài muôn thuở của chung dân mình\\
\\
Vân Hà (TTHA)