Bà Triệu ra quân


Ánh trăng rọi xuyên qua kẽ lá
Đàn voi to lừng lững tiến lên
Chuyển mình thác lũ từng cơn
Đi đầu nữ tướng như cơn lốc tràn
Trống thúc trận, rộn ràng, dồn dập
Triệu Trinh Nương khẩn cấp ra quân
Đàn voi lội suối luồn rừng
Đổ cây, đạp cỏ không ngừng tiến công
Giặc tuy đã đề phòng từ trước
Cũng không lường được sức phá thành
Đội quân kị mã tan tành
Quay đầu bỏ chạy thoát nhanh chiến trường
Giặc khiếp sợ, tìm đường tẩu thoát
Đồn lũy kia, ta đoạt dễ dàng
Đàn voi lại trở lên ngàn
Trên lưng: nữ tướng, dịu dàng, đẹp xinh
Lắm kẻ bảo: "một mình nổi loạn
Chẳng nên đâu, nhi nữ thường tình!
Và khuyên nên lập gia đình
Chớ nên nổi loạn, thiệt mình ích chi?"
Bà khẳng khái: "việc gì mà vội?
Ta thích mình cỡi gió, đạp thành
Biển đông chém nổi cá kình
Giang sơn dành lại, dân mình tự do
Quyết đánh đuổi quân Ngô tàn ác
Giải phóng dân thoát ách vong nô
Đạp luồng sóng dữ tràn vô
Cỡi xiềng, lấy lại cơ đồ nước Nam
Chứ chăng thích làm tì thiếp họ
Cả một đời chẳng tỏ nguồn cơn
Vì đâu dân Việt nuốt hờn
Vì đâu gấm vóc giang sơn chẳng còn?"
Lời khẳng khái, sử còn ghi chép
Gương nữ nhi nước Việt sáng ngời
Núi Tùng, Thanh Hóa đời đời
Nhớ ơn nữ tướng một thời liệt oanh

Vân Hà (TTHA)


Page last modified on July 21, 2016, at 07:20 AM