Buồn
Chiều tím mây sầu lơ lững trôi
Vẫn vơ cánh én liệng lưng trời
Mơ màng theo én lên cao mãi
Tận gởi tâm hồn tít nẻo khơi
Không hiểu sao tôi vẫn cứ buồn
Những chiều lá rụng thắm mưa tuông
Sầu dâng lên mắt tràn đôi má
Ngập cả không gian, gió loạn cuồng
Đã biết rằng sinh lỡ kiếp người
Buồn nhiều cũng chỉ thế mà thôi
Nhưng sao tôi vẫn không vui được
Khi khắp nẻo trần hoa lá rơi
Tôi vẫn còn đi giữa cõi đời
Để buồn tiếc nhớ chuyện xa xôi
Và mơ tái ngộ dù xa cách
Nhưng chỉ còn là kỷ niệm thôi
Thời gian trôi mãi với ngày xanh
Đã xóa tan đi giấc mộng lành
Kỷ niệm chỉ còn trong ký ức
Kiếp người? ôi! kiếp sống mong manh
Làm sao giữ lại được thời gian
Kỷ niệm bền lâu chẳng héo tàn
Cho lòng vơi bớt niềm thương nhớ
Khi tím chiều lên ngập thế gian
Vân Hà (TTHA)
6-1-66