Chơi vơi
Ly cà phê đắng
Đưa ta từ non cao về vực thẳm mù khơi
Xoáy tròn trôn ốc
Con đường trở về từ vực sâu hun hút
Những dấu hỏi to tròn kết thành bực thang
Và khởi điểm là dấu chấm cuối cùng
Ta đứng đây
Từ bờ vực thẳm hay tận cùng hố sâu?
Ta chỉ muốn di hành
Không thể đứng yên một chỗ
Dù thời gian cứ lặng lẽ qua mau
Và mang theo nơi ta
Một ít hương đời
Một ít tuổi xanh
Như lá trên cành
Bắt đầu rơi rụng...
Khi mùa thu trở lại từ miền xa xôi nào đó
Buồn ơi! ta không hiểu mình chưa thỏa mãn điều gì
Mà tâm tư còn thao thức... khắc khoải
Để cho giấc ngủ bình yên lẫn trốn
Bỏ mặc ta giữa đêm đen ghê rợn
Cho thần thức hãi hùng vì không gian đầy bóng tối vô minh...
Vân Hà (TTHA)
18/12/70