Chứng nhân

Tôi không hiểu vì sao tôi thế nữa
Hay buồn nhiều và nghĩ ngợi bâng quơ
Hay lang thang tìm hứng dệt vần thơ
Quên thực tại phiêu du trong ảo tưởng

Kiếp nhân sinh buồn nhiều hơn vui sướng
Tôi đã từng nhìn thấy cảnh thê lương
Của những thây ma vất vưởng bên đường
Của những bà mẹ khóc con còn xanh tóc

Loạt súng rền vang... máu chan hòa óc
Thi thể nát nghiền thành mảnh vụn vô tri
Hình hài, xác thân giả tạm có nghĩa gì?
Khi thần thức rong chơi miền âm cảnh

Con người! con người! quỷ vương hay thần thánh
Khả năng phi thường giết hại lẫn nhau thôi
Làm gì đây? chấp nhận sự đã rồi?
Hay níu kéo, van xin và than khóc?

Tôi làm sao quên được cảnh đau thương tang tóc
Của dân mình còn cơ cực lầm than
Còn điêu linh, còn đói rách cơ hàn...
Khi chủ nghĩa tranh nhau giành ảnh hưởng

Hạnh phúc, tự do chỉ toàn là ảo tưởng
Chẳng bao giờ đúng nghĩa ở trần gian
Chẳng bao giờ mang lại sự bình an
Cho bao kẻ còn đang sôi uất hận

Ôi! nhân thế! lòng tham còn vô tận
Biết bao giờ rửa sạch tội oan khiên?
Biết bao giờ cho vũ trụ đứng yên?
Để mặc niệm vong linh và sám hối

Biết bao giờ thần chiến tranh đền tội?
Tội đã gieo tang tóc xuống bao người
Biết bao giờ thế giới mỉm môi cười?
Cho thần chiến hổ ngươi rồi bật khóc

Cho thế gian thấm nhuần ơn mưa móc
Cho con người quên hết lỗi lầm xưa
Nắm tay nhau thương biết mấy cho vừa
Và quên hết những âu lo phiền muộn

Lạy đấng tối cao, xin ngài ban xuống
Phép nhiệm màu làm êm dịu trần gian
Cứu giúp bao người còn cơ cực lầm than
Và dạy dỗ kẻ tham tàn hiếu sát

Hãy trở về... theo con đường tự giác
Tự cứu mình và cứu cả tha nhân
Còn tìm đâu hơn Cực Lạc cõi trần
Đây là thực thể - là thiên đường hạ giới

Vân Hà (TTHA)
29/9/70


Page last modified on July 13, 2023, at 11:23 AM