Không nhà mà ly biệt
Đỗ Phủ
Năm Thiên Bảo mọi nơi vắng vẻ
Vườn, nhà hoang khỏe mọc cỏ lê
Làng tôi trăm nóc nhà quê
Gặp khi loạn lạc tứ bề phân ly
Người sống chẳng có chi tin tức
Kẻ chết rồi xác khuất bụi bờ
Thân này thua trận bất ngờ
Tìm về chốn cũ ngẩn ngơ dạ sầu
Ngõ trống trãi đi lâu còn nhớ
Mặt trời buồn duyên cớ nào đây?
Đàn chồn cùng lũ cáo cầy
Tiếng kêu gay gắt cả bầy cuồng hung
Hàng xóm ngõ bốn bên hoang vắng
Vài lão bà góa lặng ngồi yên
Chim chuyền cành cũ ngã nghiêng
Khốn cùng mà vẫn thiêng liêng chốn nhà
Xuân còn đó tôi ra bừa ruộng
Mỗi chiều về lại xuống tưới đồng
Tôi về kẻ lại vừa trông...
Thấy tôi liền gọi trống cồng tập khua
Tuy làm việc ngày mùa bản huyện
Vẫn trắng tay một miếng cũng không
Đi gần cô lẻ một thân
Đi xa nghĩ cũng muôn phần hôn mê
Xóm làng cũ nơi nơi hoang vắng
Gần hay xa cũng vẫn thế thôi
Mẹ già đau yếu khôn nguôi
Năm năm mòn mõi rạch ngòi gửi thân
Sinh ra tôi mẹ cần chẳng giúp
Cả một đời không chút niềm vui
Mái nhà chẳng có chia phôi
Canh rau nước loãng sao nuôi mẹ già?
Vân Hà (TTHA)