Kiếp người
Bóng tối lên dần phủ thế gian
Sương rơi buốt lạnh cánh hoa tàn
Nằm yên trên mộ vừa xanh cỏ
Thổn thức hoa hờn - lệ chứa chan
Nhìn hoa tôi bỗng thấy bâng khuâng
Thương tiếc ngày xuân chỉ một lần
Phút giây thảm cảnh vô thường đến
Thôi còn chi nữa, kiếp gian truân
Thương kẻ nằm yên dưới mộ kia
Hương hồn u uất giữa đêm khuya
Có nghe tiếng vọng, lời thương tiếc
Theo khói loang dần, nhạt cổ bia
Tất cả, rồi đây cũng thế thôi
Ngày mai, ảo vọng vỡ tan rồi!
Đất khô một nấm vùi thân xác
Lưu luyến nhưng đành khuất phục thôi
Vô thường khi viếng chẳng chừa ai
Dù đứa ngu si, kẻ lắm tài
Buôi xuôi, khép chặt làn mi thắm
Từ giả cuộc đời, kiếp trả vay
Giờ cuối nằm yên dưới mộ oan
Thôi đành phó mặc với thời gian
Xác thân rời rã theo năm tháng
Dù muốn về nhưng đã muộn màng!
Vân Hà (TTHA)