Ngày đi
Tôi ra đi vào chiều thu ảm đạm
Gió nhẹ vờn hoa thắm buổi hoàng hôn
Ngày tàn thu hiu quạnh chốn cô thôn
Đầy lá rụng nơi vườn hoang cuối ngõ
Tôi ra đi với cuộc đời đơn nhỏ
Ánh mắt hiền của mẹ vẫn mang theo
Lòng thương yêu từ phụ vẫn còn gieo
Niềm thương nhớ dâng đầy nơi khóe mắt
Tôi ra đi không ai người dẫn dắt
Chỉ tự mình ý thức để mà đi
Tạo cuộc đời lý tưởng thắm từ bi
Lồng vào cảnh êm đềm đầy thanh thoát
Tôi ra đi thôi từ nay dứt khoát
Những chuyện đời vương vấn bấy lâu nay
Sau nhiều đêm thao thức trắng canh dài
Tôi đã hiểu cuộc đời: ôi ảo mộng
Tôi ra đi một chiều không gió lộng
Nhưng êm đềm lặng lẽ với hương bay
Và hồi chuông đánh thức kẻ còn say
Cùng trở lại con đường đầy tự giác
Tôi ra đi cõi lòng không tan nát
Với tâm hồn hướng thiện chẳng buồn riêng
Tiếng mõ vang lên xóa hết ưu phiền
Thay vào đó một tâm hồn tươi sáng
Tôi ra đi tâm không hề mù quáng
Mà thật lòng tin tưởng ở ngày mai
Cuộc đời ư? đầy dẫy chuyện đắng cay
Tôi sẽ tạo cuộc đời trong quên lãng
Tôi ra đi một chiều không quang đãng
Nhưng êm đềm, lặng lẽ, buổi hoàng hôn
Tiếng gió ngân lên, rửa sạch tâm hồn
Không còn nữa những ưu phiền thuở trước.
Vân Hà (TTHA)
5-7-65