Tan vỡ
Người đi xa cách nghìn trùng
Biết mai sau có tương phùng hay chăng?
Buồn dâng cao mấy mùa trăng
Lối xưa quạnh quẽ khô cằn tháng năm
Đường dài sỏi đá rêu phong
Nhớ thương, thương nhớ chất chồng ngất cao
Gió về cây lá xôn xao
Thềm hoa lặng lẽ úa màu thời gian
Còn đâu giây phút ngỡ ngàng
Nhìn nhau một khắc ly tan đến rồi
Người đi ngàn dặm xa khơi
Chim trời tung cánh quên lời hẹn xưa
Dặn lòng đừng ngại gió mưa
Qua cơn giông bão người xưa trở về
Mây sầu giăng mắc bốn bề
Nắng chiều mở ngõ cơn mê chập chờn
Lạnh lùng gió lốc cô đơn
Đàn xưa lỗi nhịp oán hờn ai đây?
Còn mơ chi cảnh xum vầy?
Còn mơ chi cảnh ngày mai trùng phùng
Không gian đồi núi chập chùng
Ta đi vào cõi mông lung mất rồi
Người về chỉ một mình thôi
Bâng khuâng lặng ngắm mây trời bơ vơ
Còn đây chỉ ánh sao mờ
Người xưa đã mất bao giờ có hay?
Trăng thề năm cũ còn đây
Người xưa đâu vắng cỏ cây rũ buồn!
Vân Hà (TTHA)