1. Vua Trang Vương Cầu Tự
Vào thời xa xưa, ở tại vương quốc Hưng Lâm thanh bình yên ả, nhà nhà đều sống trong cảnh no ấm hạnh phúc dưới tài “chăn dân trị nước” của vua Diệu Trang Vương. Trong triều đình không thiếu thứ chi. Sáu cung do chính phi Bảo Đức Bá Nha cai quản ngọc nga,ø châu báu chất đầy. Tuy vậy, cung vàng, điện ngọc vẫn không làm nhµ vua vui ®ỵc bëi cho ®Õn nay, hoµng hËu vẫn cßn hiÕm muộn, chưa sinh được một hoàng nam để nối ngôi vị đế vương cho hoàng tộc. Nhà vua vẫn thường nói với hoàng hậu : “Có lẽ là do ta đã sát sinh nhiều quá chăng? Bởi vì trong phép dụng binh như lửa cháy trong lúc giặc giã loạn lạc làm sao không có kẻ chết oan uổng bởi đao kiếm? Có thể ta đã quá tay khi tàn sát không nương tay đối với quân giặc ngoài biên cương chăng?”
Thấy đức vua luôn bị dằn vặt bởi vì quá mong muốn có được một người con mà đâm ra nghĩ ngợi lẩn thẩn. Hoàng hậu bèn an ủi: “Tâu bệ ha, nếu như có đạo trời báo ứng, nhân quả hiện tiền thì chúng ta hãy lập đàn tràng giải oan cho những người đã khuất để họ an lòng ra đi không quấy quả chúng ta nữa. Gần đây có đền Tây Nhạc Đế Cung là chốn linh thiêng dân chúng đến đó cầu gì được nấy. Dám xin bệ hạ sớm sắm sửa lễ vật để chúng ta cùng đến đền thiêng, trước là giải oan cho chiến sĩ trận vong sau là cầu xin một hoàng nam cho bệ hạ”. Đức vua nghe thế lấy làm mừng rỡ, Ngài cười vui sai Triệu Chấn, một vị quan cận thần, lập tức sắm sửa hương quả, đèn dầu… và biết bao nhiêu đồ tế lễ trang nghiêm để dâng cúng thần linh. Ngài còn ra lệnh cho 2 vị quan tâm phúc là Đát Nam, Chi Đô mua sắm đầy đủ lễ vật để cúng dường đền chùa và truyền lệnh cho sư cả trụ trì là Chí Không lập đàn chay cúng tế bảy ngày bảy đêm. Sư Chí Không vâng lệnh vua tụng kinh suốt bảy ngày đêm. Còn vua và hoàng hậu thì thành tâm cầu tự . Tất cả mọi người trong chùa gần sư cả và các vị khác gồm năm mươi người lập đàn tràng, chuông trống bát nhã gióng lên rộn rã. Bàn hương án nghi ngút khói hương, nước cam lồ do chính sư trưởng vẩy bằng nhành dương liễu như mưa bụi bay khắp đàn tràng. Từ xa, vua và hoàng hậu ngự xe loan hành hương uy nghi thẳng lên đàn tế lễ.
Trên lễ đài, vua ngồi trên , sư giữa, và hai bên là hoàng hậu và các cung tần thành kính chắp tay hướng về lễ đài. Đức vua quỳ xuống chí thành cầu khấn : “Quả nhân từ khi kế nghiệp tiên đế, vâng mệnh trời trị nước chăn dân, khắp nơi đều được no ấm yên vui, nhưng không hiểu vì sao mãi cho đến nay vẫn chưa có con để nối dõi tông đường. Nếu như trong lúc dụng binh, trẫm đã sát hại quá nhiều sinh linh vô tội để họ phải chết oan uổng khó thể siêu sinh, do vậy hôm nay trẫm lập đàn tràng xin nhận lỗi lầm của mình trước trời đất. Cầu xin chư thần Phật nhận cho lễ vật và lòng thành của quả nhân, tế độ cho các vong nhân vị quốc hy sinh. Sau nữa, xin chư thần tâu với thiên đình ban cho trẫm một hoàng tử để nối ngôi trời trị vì thiên hạ” . Vua quay sang phán với các sư: “Các vị hãy thành kính phụng thờ Tam Bảo, cầu nguyện chư thần Phật giúp ta, nếu như hoàng tử giáng sinh thì trẫm sẽ ban thưởng hậu hỉ cho các khanh”. Sau đó, đức vua và hoàng hậu cùng đoàn tùy tùng trở về hoàng cung .Đền thiêng nghi ngút khói hương theo gió như vẫy chào đoàn người thành tâm cầu nguyện quay trở về hoàng cung.